Sông nhánh- khi thảm sát xảy những xác trôi tấp vào nơi đây . Buổi chiều định mệnh Ông Nguyễn Văn Năm bổi hổi kể lại: “Lúc đó là tháng lúa đang lớn từ tháng 10/12/1964 (trên tấm bia cũng không ghi tháng ngày xảy ra vụ tàn sát), người dân từ các xã đổ về giăng câu, lượm củi, cắm câu… chờ lúa chín. Hôm ấy, khoảng 3- 4 giờ chiều, chiếc “đầm già” của ngụy quân chao lượn nhiều lần thám thính trên ngã ba sông, sau đó một lũ máy bay ồ ạt đến thả bom và pháo kích. Tiếng bom đạn, tiếng gầm rú của máy bay làm kinh động cả một vùng sông nước. Một số người dân ở xa cả cây số đã hoảng loạn di tản. Tôi lúc ấy còn trẻ, đã cùng với thanh niên trong làng chạy về hướng Giồng Sắn để cứu người. Một cảnh thất kinh, thương tâm diễn ra trước mắt: Thây người nằm la liệt trên bờ, dưới nước. Cả một ngã ba sông đỏ như dòng sông máu. Ghe, thuyền tan tành, chiếc chìm chiếc nối, thảy đều loang máu. Có gia đình sáu người từ Tây Ninh lên buôn bán bị trúng bom chết cả, xác của họ lớp nằm trên thuyền, lớp nằm úp trên bờ sông. Tiếng kêu khóc vang động cả vùng. Lúc đầu thanh niên trai tráng vừa khóc vừa vớt xác người đem lên bờ cho người khác mai táng. Đến lúc rời rã, kiệt lực thì nỗi căm thù dâng lên thay cho nước mắt của họ. Cho đến hết ngày hôm sau mọi người mới chấm dứt việc lóng xác người. Số người chết là 536 người. Trong đó, không ít gia đình có truyền thống cách mạng đã tử vong”. Từ ngay sau ngày tàn sát đó, rất nhiều trai tráng của mười mấy xã thuộc huyện Nhơn Trạch đã âm thầm lên đường đến với cách mạng. Ông Nguyễn Văn Vè năm đó mới 19 tuổi (hiện ông 72 tuổi) trầm tư khi chúng tôi hỏi chuyện: “Lúc xảy ra thảm sát ông đang ở phía bên kia Cát Lái (quận 2 hiện thời), nghe bom đạn nổ, mọi người xốn xang, nghi ngại. Người nhà phía bên ngoại của ông Vè không cho ông về Phú Đông. Sáng hôm sau, khi về tới ngã ba Giồng Sắn, ông vẫn còn thấy nhiều xác chết không toàn thây, trôi vật vờ bên bờ sông màu đỏ đục. Ông không cầm được nước mắt, phóng mình xuống sông viện trợ các trai làng vớt xác người. Ông Nguyễn Văn Tâm - người sống sót sau vụ thảm sát . Bia Căm thù Theo chân những cụ già chúng tôi đến bờ sông, nơi xảy ra thảm cảnh gần 50 năm trước. Ông Nguyễn Văn Năm 85 tuổi, một cựu tù chính trị là người chứng kiến vụ thảm sát, bổi hổi đứng lặng. Theo chỉ dẫn của ông, chúng tôi đến bên bờ sông Giồng Sắn. Dòng nước lặng lẽ chảy hiền hòa, vài chiếc vỏ lãi chở trái cây xé làn nước trong vắt thành những vệt dài hình chữ V trên khúc sông tuyệt đẹp. Ông Năm nghẹn nghào: “Người dân ở xã Phú Đông gọi Bia Căm thù thay cho Bia tưởng vọng. Bia được dời từ ngã ba Giồng Sắn (Hương lộ 19) đến đường Giồng Sắn vào năm 2004, thuộc ấp bến Đình, xã Phú Đông, Nhơn Trạch. Bia được khởi xây ngày 25/10/2004 và xong ngày 30/4/2005. Ngay từ trước năm 1975, người dân đã lén dựng tấm bia này bên kia sông, ngay tại nơi xảy ra cuộc tàn sát. Tấm bia đã nằm phơi mình mấy mươi năm trên dòng sông ở ngã ba Giồng Sắn”. Nhìn dòng sông yên ả gợn muôn con sóng lăm tăm, nhìn những chiếc ghe thuyền chất đầy tro trấu và trái cây đang xuôi ngược thanh bình… khó mà hình dong được nơi đây từng đỏ cả một dòng sông máu và nước mắt. Trong khuôn viên bia căm thù vẫn còn thưa thớt những người dân, đến thắp hương khấn nguyện trong ánh nắng chiều nhàn nhạt. Trước khi chia tay ông Nguyễn Biện, 64 tuổi, khẳng định, hôm ấy là ngày 27/9/1964, vào lúc 16h00. Ông còn nhớ vì vào ngày, giờ ấy, ông Biện đang xé tờ lịch để làm giấy viết thư cho người chị ở tận Sa Đéc, thì nghe bom nổ. Ấn tượng chết chóc và bom đạn ám ảnh ông đến gần suốt thế cục... Được biết hằng năm vào dịp 27/7 và những ngày giáp Tết Nguyên Đán UBND huyện Nhơn Trạch tỉnh Đồng Nai và các cấp địa phương cùng nhiều người dân các xã tổ chức lễ truy điệu tưởng vọng các nạn nhân xấu số tại Bia Căm thù. Có thể nói đây là một vụ thảm sát hoảng hồn mà cho đến nay vẫn còn ít người biết đến. Bài, ảnh:Mỹ Ánh |
Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013
Thêm một vụ Mỹ Lai tại Đồng Nai: 536 người dân vô tội bị thảm sát
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét